Trong lịch sử Văn học cận đại Việt Nam, Hồ Biểu Chánh là một trường hợp lý thú. Ông là một tiểu thuyết gia để lại một khối lượng tác phẩm đồ sộ, có thể nói đứng hàng thứ hai - sau Lê Văn Trương - trong số những cây bút tiểu thuyết sung sức của nước ta ở thế kỷ XX này: 64 cuuốn truyện dài, 12 tập truyện ngắn và truyện kể. Tiểu thuyết của ông ra đời từ những năm 20(1) sớm thoát ly loại hình tiểu thuyết "diễn nghĩa - chương hồi " tiểu thuyết " kỳ tình - võ hiệp " của nhiều cây bút miền Nam lúc ấy, để lập tức định hình như một chủng loại riêng mà ta có thể tạm gọi là tiểu thuyết " đạo lý - xã hội " trên con đường tìm kiếm hối hả và vật lộn để trưởng thành của văn xuôi tự sự hồi này. Nội dung tiểu thuyết này:
Chương I. Vợ trách con phiền
Chương II. Thí thân liều mạng
Chương III. Bị bắt
Chương IV. Tòa xử
Chương V. Mẹ ghẻ con ghẻ
Chương VI. Lưu lạc
Chương VII. Gặp người quen
Chương VIII. Kẻ bạc - Người hậu
Chương IX. Mãn tù
Chương X. Gặp vợ con